Tiếng kẻng vang lên được một lúc lâu, bà Thành mới tất tưởi mang bọc rác chạy ra, nhưng chiếc xe đẩy rác đã đi chỗ khác. Quay trước, ngó sau, bà vứt luôn bịch rác vào chân cột điện bên đường. Thấy vậy, bà Hoa – nhà kế bên cột điện, bước từ trong nhà ra góp ý: – Bà Thành ơi, lần sau bà đừng làm thế nhé. Xe đẩy rác thì mỗi ngày họ đi gom có một lần, nếu bà quăng ở đó thì mùi rác sẽ “tra tấn” mấy nhà quanh đây suốt cả ngày mất… – Ôi, em xin lỗi! Xe đẩy rác thì gom lúc 5h chiều, khi đó em hay phải đi đón thằng cháu ở trường, nên về toàn không kịp…, mong chị bỏ qua cho. Thấy bà Thành trình bày vậy, bà Hoa vội bảo: – Ừ, cũng khó thật! Hay là thế này nhé. Từ mai, trước khi đi đón cháu hoặc bất kỳ lúc nào trong buổi chiều, bà cứ mang túi rác ra đặt ở cái thùng rác phía sau cánh cổng nhà tôi. Tôi sẽ đổ luôn cho, chứ khi chưa có xe đẩy rác đến mà bà vứt ở cột điện, nhiều người bắt chước vứt theo thì cái cột điện thành bãi rác mất. – Được thế thì còn gì bằng nữa. Thế từ mai chị giúp em nhé, nếu hôm nào đón cháu về kịp giờ thì em tự đổ, bằng không em mang ra nhờ chị giúp em nhé! Có gì em cứ cảm ơn chị trước… Chứng kiến câu chuyện của hai bà hàng xóm, chúng ta có thể thấy cách hành xử của họ thật trách nhiệm và tình cảm. Người bỏ rác sai chỗ đã biết tiếp thu và biết nhận lỗi để lần sau rút kinh nghiệm không tái phạm. Nếu như xã hội ai cũng dám nói, dám nhắc nhở người khác làm những điều sai phạm, ý thức chưa cao… như bà Hoa và mọi người đều biết tiếp thu như bà Thành thì hẳn thành phố ta sẽ trở nên sạch đẹp hơn.